5 mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động nhất?
Nội dung chính
5 mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động nhất?
Mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động số 1
“Ầu ơ … Con ơi, con ngủ cho ngoan…”
Lời ru của bà, của mẹ cứ thế ngân nga qua bao thế hệ, nhẹ nhàng mà da diết, lắng sâu vào lòng con trẻ. Trong từng câu hát ru, từng lời thương, lời mắng, và cả những cái ôm ấm áp, tình yêu của mẹ luôn hiện diện, dịu dàng và bao la.
Mẹ tôi là một người phụ nữ nông dân chân chất, giản dị như bao người mẹ quê khác. Mẹ mang vẻ đẹp mộc mạc của người phụ nữ Á Đông, với dáng người cân đối, gương mặt trái xoan phúc hậu và làn da rám nắng nhuốm màu sương gió. Sự dịu dàng của mẹ thấm vào từng lời nói, cử chỉ, dáng đi, và cả cách mẹ đối xử với mọi người xung quanh.
Suốt đời, mẹ chỉ mong con cái được học hành đàng hoàng. Mẹ chấp nhận vất vả, gian truân chỉ cần con được đến trường. Những ước mơ mẹ dang dở vì cuộc sống mưu sinh, mẹ gửi cả vào con, hy vọng con sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng khi còn nhỏ, tôi nào hiểu được điều đó…
Từ ngày tôi biết đến con chữ, mẹ luôn nhắc nhở tôi phải cố gắng học thật giỏi. Nhà tôi không khá giả như bạn bè đồng trang lứa, nhưng mẹ chưa bao giờ để tôi phải làm những công việc mưu sinh nặng nhọc. Tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là học. Nhưng mỗi ngày chứng kiến mẹ vất vả đi nhặt ve chai từ sáng sớm đến tối muộn, tôi không nỡ lòng nhìn mẹ một mình gồng gánh. Tôi thường giúp mẹ phân loại ve chai, dù mẹ không đồng ý. Nhưng trước sự quyết tâm của tôi, mẹ cũng đành chấp nhận.
Hôm đó, mẹ về muộn hơn thường lệ. Nhìn thấy mẹ với bao nhiêu đồ đạc cồng kềnh, tôi biết tối nay mẹ sẽ rất mệt. Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi chạy đến đỡ giúp mẹ. Tôi chắc chắn với mẹ rằng mình đã hoàn thành bài tập, để mẹ yên tâm cho tôi phụ giúp. Vậy mà mãi đến gần nửa đêm công việc mới xong. Tôi tự hỏi, nếu chỉ có một mình mẹ, mẹ sẽ làm đến bao giờ?
Hôm sau, tôi nhận điểm 0 đầu tiên trong đời vì chưa làm bài kiểm tra. Tôi hoảng hốt, không sợ bị mẹ mắng, nhưng sợ mẹ buồn. Khi về nhà, mẹ đã biết chuyện. Mẹ không la mắng, không nói gì cả, chỉ im lặng… rồi khóc. Tôi chưa từng thấy mẹ khóc bao giờ. Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt rám nắng của mẹ khiến lòng tôi quặn đau. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ thốt ra được ba chữ: “Con xin lỗi.”
Mẹ khóc không phải vì tôi bị điểm kém, mà vì mẹ nghĩ chính mẹ đã khiến việc học của tôi bị ảnh hưởng. Mẹ trách mình đã không để tôi được thể hiện tình yêu thương dành cho mẹ, để tôi phải nói dối chỉ để giúp mẹ một chút.
Lần đầu tiên, tôi hiểu ra rằng tình yêu không chỉ có cho đi mà còn cần sự thấu hiểu. Cả tôi và mẹ đều sai khi không chịu mở lòng với nhau sớm hơn.
Tôi và mẹ ôm nhau, nước mắt rơi trong lặng lẽ. Nhưng đó không còn là những giọt nước mắt buồn, mà là những giọt nước mắt khởi đầu cho một sự thấu hiểu, một tình yêu sâu sắc hơn.
Ngoài kia, ánh mặt trời đã lên, rực rỡ như tình mẹ bao la, vĩnh cửu…
Mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động số 2
"Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ
Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha."
Mỗi người trong chúng ta đều có một người thân yêu chiếm vị trí quan trọng nhất trong trái tim, là duy nhất và mãi mãi không thể thay thế – đó chính là mẹ. Mẹ đã cho tôi hình hài, cho tôi được thấy ánh sáng mặt trời, chịu đựng biết bao gian lao trong chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau. Mẹ yêu thương, chở che tôi bằng tất cả sự dịu dàng và hy sinh thầm lặng. Với tôi, mẹ là người vĩ đại nhất trên đời.
Giờ đây, mẹ đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng trong mắt tôi, mẹ vẫn còn rất trẻ trung. Dáng người mẹ nhỏ nhắn, không cao lắm, nhưng lúc nào cũng toát lên sự nhanh nhẹn và đảm đang. Cuộc sống vất vả đã làm mái tóc mẹ điểm vài sợi bạc, nhưng điều đó chẳng hề làm giảm đi sự ấm áp của mẹ trong lòng tôi. Đôi vai gầy gánh biết bao lo toan, hy sinh vì gia đình, vì các con. Khuôn mặt trái xoan hiền hậu của mẹ luôn khiến những ai gặp gỡ cũng cảm thấy thân thiện, gần gũi.
Tôi nhớ ba từng kể, ngay lần đầu gặp, ba đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh của mẹ – đôi mắt biết nói, chứa đựng bao yêu thương, bao suy tư thầm lặng. Đôi mắt ấy nhìn tôi với tất cả sự trìu mến, lo lắng, dõi theo từng bước đi nhỏ bé của tôi trên đường đời. Đôi môi mẹ lúc nào cũng nở nụ cười tươi, dù có vất vả thế nào, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Và đôi bàn tay mẹ – đôi bàn tay gầy guộc, chai sạn vì năm tháng – đã dìu dắt tôi từ những bước đi đầu tiên, cầm tay tôi nắn nót từng nét chữ đầu đời.
Mẹ tôi là người phụ nữ tần tảo, chịu thương chịu khó. Hằng ngày, dù công việc có mệt nhọc đến đâu, mẹ vẫn chăm lo cho gia đình, chưa bao giờ để chúng tôi thiếu thốn thứ gì. Tôi vẫn nhớ một buổi tối nọ, mẹ bảo tôi đi ngủ sớm. Tôi vâng lời lên giường, nhưng lại len lén mở mắt nhìn mẹ. Ánh đèn bàn hắt ra một khoảng sáng nhỏ, bóng mẹ in lên tường, cặm cụi bên chiếc máy may. Mẹ là một thợ may, để kiếm thêm thu nhập, mẹ nhận sửa chữa quần áo vào ban đêm. Tiếng bàn đạp máy may vang lên đều đặn trong không gian yên tĩnh, hòa cùng hơi thở nhọc nhằn của mẹ. Tôi nằm đó, mắt cay xè, lòng thầm tự nhủ: "Sau này con sẽ học thật giỏi, ngoan ngoãn để không phụ lòng mẹ."
Mẹ trong tôi không chỉ là một người mẹ, mà còn là cả bầu trời yêu thương, là điểm tựa vững chắc nhất trong cuộc đời. Tình mẹ bao la như biển cả, dịu dàng như cơn gió xuân, nhưng cũng mạnh mẽ, bền bỉ như dòng sông chảy mãi. Và trong lòng tôi vẫn vang vọng những câu thơ quen thuộc:
"Dù con lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con."
Mẹ là tất cả của con!
Mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động số 3
Tình mẫu tử là thứ tình cảm thiêng liêng, đáng trân trọng nhất trên đời. Với tôi, mẹ là người tôi yêu thương và kính trọng nhất, là người luôn che chở, yêu thương tôi vô điều kiện.
Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi. Thời gian và những vất vả của cuộc sống đã in hằn lên gương mặt mẹ những dấu vết không thể xóa nhòa. Mái tóc đen ngày nào giờ đã điểm thêm những sợi trắng. Làn da mẹ không còn mịn màng như trước, mà đã có những đốm tàn nhang, như dấu tích của bao tháng năm tảo tần vì gia đình. Nhưng với tôi, mẹ vẫn đẹp – một vẻ đẹp bình dị và đầy yêu thương.
Mẹ tôi là công nhân tại một xưởng may nhỏ trong thành phố. Công việc hằng ngày của mẹ bận rộn, vất vả. Dù vậy, mẹ vẫn luôn dành thời gian để về nhà nấu bữa cơm tối cho cả gia đình. Đối với mẹ, bữa cơm không chỉ là lúc mọi người ăn uống mà còn là khoảnh khắc cả nhà quây quần bên nhau, cùng trò chuyện, chia sẻ những vui buồn sau một ngày dài. Và có lẽ, đó cũng là khoảng thời gian mẹ hạnh phúc nhất – khi nhìn thấy các con vui vẻ, khỏe mạnh, sum vầy bên mâm cơm gia đình.
Nhớ lại những năm tháng tuổi thơ, tôi đã có một kỷ niệm sâu sắc với mẹ – một bài học mà tôi không bao giờ quên. Năm lớp năm, tôi khá nghịch ngợm và thường tham gia những trò chơi quậy phá cùng đám bạn trai trong lớp. Một lần, cô giáo bắt gặp và phê bình cả nhóm trước lớp, thậm chí còn gọi phụ huynh đến trao đổi. Khi ấy, tôi không cảm thấy mình làm sai, chỉ thấy sợ hãi. Mẹ tôi đã rất buồn, nhẹ nhàng khuyên bảo tôi, nhưng lúc đó tôi lại có thái độ không lễ phép với mẹ.
Mãi đến khi nhận được lá thư của bố – người làm việc xa nhà – tôi mới thực sự hiểu ra. Trong thư, bố không chỉ nghiêm khắc nhắc nhở mà còn kể lại những kỷ niệm khi tôi còn bé. Bố kể rằng, có lần tôi bị sốt cao phải nhập viện, mẹ đã thức trắng nhiều đêm bên giường bệnh, lo lắng, chăm sóc tôi không rời. Lúc đó, tôi nhỏ bé và yếu ớt, mẹ đã ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi trong từng giấc ngủ chập chờn. Đọc đến đây, mắt tôi nhòe đi vì những giọt nước mắt hối hận.
Chiều hôm ấy, khi mẹ đi làm về, tôi rụt rè chạy đến ôm lấy mẹ, nói lời xin lỗi. Nước mắt tôi cứ thế rơi, không thể kìm lại được. Mẹ cũng khóc, nhưng không trách mắng tôi, chỉ nhẹ nhàng vỗ về: "Chỉ cần con hiểu ra là mẹ vui rồi!" Cái ôm ấy ấm áp biết bao, khiến tôi nhận ra rằng, dù tôi có phạm lỗi lầm gì, mẹ vẫn luôn bao dung, vẫn luôn yêu thương tôi hơn tất cả.
Từ sau lần đó, tôi trưởng thành hơn. Tôi biết giúp mẹ những việc nhỏ trong nhà, ngoan ngoãn hơn, chăm chỉ học tập hơn. Và quan trọng nhất, tôi đã hiểu được giá trị của tình mẹ - một tình yêu không gì có thể đong đếm, không gì có thể thay thế.
Giờ đây, mỗi khi nghe câu hát: "Tình mẹ bao la như biển Thái Bình…" tôi càng thấm thía hơn. Mẹ không chỉ là người sinh ra tôi, mà còn là điểm tựa vững chắc, là nguồn yêu thương lớn nhất trong đời tôi. Tôi tự nhủ với lòng: "Con sẽ luôn yêu thương và trân trọng mẹ – như cách mẹ đã yêu thương con suốt cuộc đời này."
Mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động số 4
Trong lòng em, mẹ luôn là người hiền lành, nhân hậu. Chỉ một tiếng “mẹ” thôi cũng chứa đựng cả một trời yêu thương, bao dung vô bờ bến. Em luôn nhớ đến những câu hát đầy cảm xúc:
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào…"
Mẹ em năm nay đã bốn mươi hai tuổi. Đối với em, mẹ là người tuyệt vời nhất, đẹp như cô tiên trong những câu chuyện cổ tích. Mái tóc dài óng ả của mẹ luôn thoang thoảng hương bồ kết, mượt mà như dải lụa buông nhẹ xuống đôi vai gầy. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu, dịu dàng như ánh trăng rằm. Đôi mắt mẹ chứa đựng cả một bầu trời yêu thương, lúc nào cũng ánh lên sự trìu mến khi nhìn con. Mỗi khi mẹ cười, hàm răng trắng ngần của mẹ lại càng làm rạng rỡ hơn vẻ đẹp nhân hậu ấy. Nhưng đôi bàn tay mẹ… không còn mềm mại như ngày nào. Những vết chai sần đã in hằn lên đó như minh chứng cho bao tháng năm vất vả nuôi em khôn lớn.
Mẹ em là một giáo viên, vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Mỗi ngày sau khi tan lớp, mẹ lại vội vã trở về nhà, tất bật chuẩn bị bữa cơm tối cho cả gia đình. Dù mệt mỏi đến đâu, mẹ vẫn luôn dành thời gian dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông lạnh giá, khi em đã chìm vào giấc ngủ say, mẹ vẫn nhẹ nhàng thức dậy, kéo lại tấm chăn, sợ em bị lạnh. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, là cô tiên tuyệt vời nhất trong cuộc đời này.
Em vẫn nhớ mãi lần em bị bệnh nặng. Bố đi công tác xa, chỉ có mẹ bên cạnh chăm sóc em. Mẹ xin nghỉ dạy, gác lại công việc để đưa em đến bệnh viện, túc trực bên em không rời nửa bước. Những ngày ấy, mẹ không chỉ lo lắng, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ của em, mà còn cố gắng nở nụ cười để em yên lòng. Mẹ kể cho em nghe những câu chuyện vui, xoa dịu cơn đau của em bằng những cái vuốt ve đầy âu yếm. Em nằm trong vòng tay mẹ, cảm nhận sự dịu dàng, ấm áp hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Khi em khỏe hơn, mẹ lại tiếp tục công việc giảng dạy. Nhưng dù bận rộn đến đâu, trưa mẹ vẫn tranh thủ về nấu cơm cho em, chăm sóc em từng chút một. Ánh mắt mẹ lúc nào cũng chứa đầy yêu thương và lo lắng. Em thương mẹ vô cùng. Những đêm khuya, khi em đã chìm vào giấc ngủ, mẹ vẫn cặm cụi bên trang giáo án, chuẩn bị cho bài giảng ngày mai. Có những lúc em bắt gặp mẹ ngồi lặng im, thả dài người trên ghế, trông thật xa xăm và mệt mỏi. Nhìn mẹ như vậy, lòng em nhói đau. Em vội chạy đến bên mẹ, ôm mẹ thật chặt. Mẹ cũng ôm em vào lòng, vòng tay mẹ vẫn ấm áp như ngày nào.
Lòng mẹ bao la hơn cả biển rộng sông dài, tình yêu của mẹ dành cho con không gì có thể sánh bằng. Em chợt nhớ đến câu thơ:
"Ai rằng công mẹ bằng non,
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn."
Nhìn mẹ, em thấy tự hào và hạnh phúc biết bao khi có một người mẹ tuyệt vời như thế. Mẹ ơi, con biết rằng con vẫn chưa đủ ngoan, chưa đủ trưởng thành để hiểu hết những vất vả mẹ đã trải qua. Nhưng con hứa với mẹ, con sẽ luôn cố gắng học thật giỏi, trở thành một đứa con ngoan để không phụ lòng mẹ!
Mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động số 5
Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng được nghe những lời ru ngọt ngào của mẹ, những câu thơ đong đầy yêu thương:
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ,
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con."
Và trong bài văn này, em muốn kể về người mẹ tuyệt vời của em – người đã dành cả cuộc đời để yêu thương, chăm sóc và hy sinh vì con.
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Thời gian và những lo toan đã in dấu trên gương mặt mẹ. Làn da mẹ không còn trắng trẻo mà đã rám nắng vì vất vả chăm sóc cho gia đình. Mái tóc đen dài ngang lưng, luôn được mẹ búi gọn gàng phía sau, gọn gàng như chính cuộc sống ngăn nắp mà mẹ vun vén mỗi ngày. Mẹ không cao lắm, dáng người gầy, nhưng lúc nào cũng nhanh nhẹn, tất bật với bao công việc không tên – từ việc nhà, đi chợ, đến công việc ngoài xã hội. Nhưng chưa bao giờ em nghe mẹ than thở hay kêu mệt mỏi. Dù bận rộn thế nào, mẹ vẫn luôn dành thời gian cho các con, dạy dỗ em từ những điều nhỏ nhặt nhất. Mẹ luôn bảo: "Học làm việc nhỏ thật cẩn thận thì sau này mới làm được những việc lớn." Em luôn nhớ lời dạy ấy và cố gắng làm tốt từng việc mẹ giao.
Em nhớ mãi ngày đầu tiên đến trường, mẹ đã cẩn thận chuẩn bị cho em từng thứ, từ cặp sách, quần áo đến những lời động viên ân cần để em không bỡ ngỡ trong môi trường mới. Biết em viết tay trái, mẹ không nản lòng mà kiên nhẫn từng ngày luyện cho em viết tay phải. Mẹ cầm tay em, uốn nắn từng nét chữ, dạy em cách viết sao cho đẹp. Nhờ sự kiên trì ấy, mà giờ đây em đã có thể tự tin tham gia cuộc thi "Vở sạch chữ đẹp" của trường và đạt giải. Thành tích đó không chỉ là của riêng em, mà còn là sự hy sinh, tình yêu và sự tận tụy của mẹ.
Nhưng có một kỷ niệm mà em mãi mãi không thể quên – một lần duy nhất mẹ đánh em…
Hôm đó, vì tan học sớm, một bạn rủ em đi bộ về nhà. Nghĩ rằng nhà cũng gần, em đồng ý mà quên mất rằng mẹ vẫn đang trên đường đến đón. Như thường lệ, khi đến cổng trường và không thấy em đâu, mẹ hốt hoảng. Mẹ vội vàng hỏi bác bảo vệ, nhưng nhận được câu trả lời rằng không có đứa trẻ nào còn đợi ở đó. Trong lòng mẹ lúc đó chắc hẳn là tràn ngập lo lắng và hoảng sợ. Mẹ chạy đi tìm em khắp nơi, từ những con đường quen thuộc, những góc phố mẹ hay dắt em đi chơi, nhưng đều không thấy. Trong lúc đó, em đã về nhà mà không biết rằng mẹ vẫn đang chạy khắp nơi tìm mình. Chỉ khi bố đi làm về, thấy em ngồi trong nhà, bố mới gọi điện báo cho mẹ.
Mẹ trở về, mệt mỏi và rã rời. Lúc ấy, em vẫn chưa nhận ra lỗi của mình. Và rồi, mẹ đánh em – lần đầu tiên mẹ đánh em! Em khóc, nhưng mẹ cũng khóc. Em còn nhỏ, chưa hiểu gì, chỉ biết trách mẹ sao lại đánh mình. Nhưng sau này, khi lớn lên, em mới nhận ra rằng mẹ không đánh em vì giận, mà vì quá lo lắng. Mẹ sợ mất em, mẹ sợ em gặp nguy hiểm. Nỗi sợ hãi ấy đã khiến mẹ bật khóc. Và giờ đây, em chỉ muốn nói với mẹ một điều mà lúc đó em chưa kịp nói:
"Mẹ ơi, con xin lỗi! Ngày đó con còn quá nhỏ để hiểu được nỗi lòng của mẹ."
Mẹ – người phụ nữ vĩ đại nhất trong cuộc đời em. Mẹ không chỉ là người sinh ra em, nuôi nấng em mà còn là người yêu thương em bằng tất cả tấm lòng, bao dung mọi lỗi lầm của em.
Mẹ ơi, con hứa sẽ luôn cố gắng học thật tốt, trở thành một đứa con ngoan để không phụ lòng mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm!
5 mẫu bài văn tả mẹ của em cảm động nhất? (Hình ảnh Internet)
Lập dàn ý tả về mẹ của em
(1) Mở bài: Giới thiệu về mẹ. - Mẹ là người gần gũi với em nhất. - Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi. - Có thể bắt đầu với các câu ca dao tục ngữ nói về mẹ (2) Thân bài: Tả về mẹ. Miêu tả về ngoài hình của mẹ: - Dáng người tầm thước, thon gọn. - Là giáo viên nên mẹ mặc áo dài đi làm; ở nhà mẹ mặc đồ bộ cho tiện làm việc nhà. - Gương mặt đầy đặn; mái tóc dài đen mượt, khi làm bếp mẹ hay búi tóc lên. - Đôi mắt đen sáng với ánh mắt dịu dàng, thân thiện. Tả tính tình, hoạt động: - Mẹ là người chu đáo, cẩn thận; đồ đạc trong nhà sắp xếp gọn gàng nhờ vậy nhà tuy nhỏ nhưng trông vẫn thông thoáng. - Tính tình ôn hòa, nhã nhặn trong lời ăn tiếng nói, mẹ thường dạy em: “Chim khôn hót tiếng rảnh rang. Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe”. - Bận thế nhưng mẹ luôn quan tâm đến việc học của em. (3) Kết bài: Nói về tình cảm em dành cho mẹ - Mẹ luôn tận tụy, tảo tần, chăm sóc, dạy bảo em với mong ước duy nhất là em được nên người, trở thành người hữu ích cho xã hội. - Em luôn cố gắng đạt thành tích tốt, đem lại niềm vui cho mẹ. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm! |
Cấp học và độ tuổi của giáo dục phổ thông được quy định như thế nào?
Căn cứ tại Điều 28 Luật Giáo dục 2019 quy định tuổi của học sinh các cấp như sau:
(1) Các cấp học và độ tuổi của giáo dục phổ thông được quy định như sau:
- Giáo dục tiểu học được thực hiện trong 05 năm học, từ lớp một đến hết lớp năm. Tuổi của học sinh vào học lớp một là 06 tuổi và được tính theo năm;
- Giáo dục trung học cơ sở được thực hiện trong 04 năm học, từ lớp sáu đến hết lớp chín. Học sinh vào học lớp sáu phải hoàn thành chương trình tiểu học. Tuổi của học sinh vào học lớp sáu là 11 tuổi và được tính theo năm;
- Giáo dục trung học phổ thông được thực hiện trong 03 năm học, từ lớp mười đến hết lớp mười hai. Học sinh vào học lớp mười phải có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở. Tuổi của học sinh vào học lớp mười là 15 tuổi và được tính theo năm.
(2) Trường hợp học sinh được học vượt lớp, học ở độ tuổi cao hơn tuổi quy định tại khoản 1 Điều 28 Luật Giáo dục 2019 bao gồm:
- Học sinh học vượt lớp trong trường hợp phát triển sớm về trí tuệ;
- Học sinh học ở độ tuổi cao hơn tuổi quy định trong trường hợp học sinh học lưu ban, học sinh ở vùng có điều kiện kinh tế - xã hội đặc biệt khó khăn, học sinh là người dân tộc thiểu số, học sinh là người khuyết tật, học sinh kém phát triển về thể lực hoặc trí tuệ, học sinh mồ côi không nơi nương tựa, học sinh thuộc hộ nghèo, học sinh ở nước ngoài về nước và trường hợp khác theo quy định của pháp luật.