Quyết định 105/1999/QĐ-UB về các hoạt động tôn giáo trên địa bàn tỉnh Nghệ An

Số hiệu 105/1999/QĐ-UB
Ngày ban hành 28/10/1999
Ngày có hiệu lực 12/11/1999
Loại văn bản Quyết định
Cơ quan ban hành Tỉnh Nghệ An
Người ký Hồ Xuân Hùng
Lĩnh vực Văn hóa - Xã hội

UBND TỈNH NGHỆ AN
-------

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc
---------------

Số: 105/1999/QĐ-UB

Vinh, ngày 28 tháng 10 năm 1999

 

QUYẾT ĐỊNH

VỀ VIỆC BAN HÀNH QUY ĐỊNH VỀ CÁC HOẠT ĐỘNG TÔN GIÁO TRÊN ĐỊA BÀN TỈNH NGHỆ AN

ỦY BAN NHÂN DÂN TỈNH NGHỆ AN

Căn cứ Luật tổ chức HĐND và UBND (sửa đổi) ngày 21/6/1994;

Căn cứ Nghị định số 26/1999/NĐCP ngày 19/4/1999 của Chính phủ về các hoạt động tôn giáo;

Xem xét đề nghị của Ban Tôn giáo chính quyền tỉnh Nghệ An,

QUYẾT ĐỊNH:

Điều 1: Nay ban hàng kèm theo quyết định này bản quy định về hoạt động tôn giáo trên địa bàn tỉnh Nghệ An.

Điều 2: Quyết định này có hiệu lực sau 15 ngày kể từ ngày ký. Những quy định trước đây của UBND tỉnh trái với quyết định này đều bãi bỏ.

Điều 3: các ông: Chánh văn phòng UBND tỉnh, Giám đốc các Sở, Thủ trưởng các ban, ngành cấp tỉnh có liên quan, Chủ tịch UBND các huyện, thành phố, thị xã, các tổ chức, cá nhân tôn giáo chịu trách nhiệm thi hành quyết định này./.

QUY ĐỊNH VỀ CÁC HOẠT ĐỘNG TÔN GIÁO TRÊN ĐỊA BÀN TỈNH NGHỆ AN
(Ban hành kèm theo quyết định số 105/1999/QĐUB ngày 28/10/1999 của UBND tỉnh Nghệ An)

Chương I

NHỮNG QUY ĐỊNH CHUNG

Điều 1:

1. Bản quy định này nhằm cụ thể hóa Nghị định 26/1999/NĐCP ngày 19/4/1999 của Chính phủ về các hoạt động tôn giáo.

2. Mọi hoạt động tôn giáo trên địa bàn tỉnh Nghệ An phải tuân theo Nghị định 26/1999/NĐCP của Chính phủ và nội dung của bản quy định này.

Điều 2: Công dân sống trên địa bàn tỉnh Nghệ An đều được quyền tự do tín ngưỡng theo hoặc không theo một tôn giáo nào, từ bỏ hoặc thay đổi tôn giáo, được hưởng các quyền và có trách nhiệm thực hiện mọi nghĩa vụ công dân.

Điều 3: Mọi hoạt động chính đáng, hợp pháp của tín đồ, được Nhà nước bảo hộ đồng thời khuyến khích những hoạt động tôn giáo vì lợi ích của Nhà nước và lợi ích của nhân dân.

Điều 4: Mọi hành vi vi phạm quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo, lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo để chống lại Nhà nước CHXHCN Việt Nam, ngăn cản tín đồ làm nghĩa vụ công dân, phá hoại sự nghiệp đoàn kết toàn dân, làm hại đến nền văn hóa dân tộc và hoạt động mê tín dị đoan đều phải xử lý theo pháp luật.

Chương II

NHỮNG QUY ĐỊNH CỤ THỂ

Điều 5: Quy định về nghi thức thờ cúng lễ cưới, lễ tang đối với các tín đồ.

1. Viẹc làm lễ cưới, lễ tang, lễ các phép cho người bệnh theo nghi thức tôn giáo bình thường hoặc không làm là tự nguyện của tín đồ nhưng phải theo nguyên tắc hướng thiện phù hợp với truyền thống văn hóa của dân tộc.

2. Các tín đồ được tiến hành các nghi thức thờ cúng, cầu nguyện tại gia đình và tham gia sinh hoạt tôn giáo, học tập giáo lý, đạo đức phục vụ lễ nghi tôn giáo tại cơ sở tự nhưng không được lợi dụng tín ngưỡng để hoạt động mê tín dị đoan.

3. Tín đồ đang sinh hoạt tín ngưỡng, tôn giáo với xứ, chùa nào thì được mời chức sắc, nhà tu hành phụ trách ở nơi đó làm các nghi thức tôn giáo dành cho người bệnh, người chết và người được mời những người trong gia tộc ở trong hoặc ngoài tỉnh mà không phải xin phép. Ngoài phạm vi nên trên việc mời các chức sắc, nhà tu hành và tín độ nơi khác đến phải báo cáo với UBND cấp xã, huyện trước lúc thực hiện.

4. Khi có người chết, gia đình hoặc người chủ trì cơ sở tôn giáo phải kịp báo cáo với chính quyền và ban lễ tang để khai tử việc khâm liệm chôn cất người chết làm các phép theo nghi thức tôn giáo phải thực hiện đúng với quy định của Bộ Y tế tại Thông tư số 29/BYT-TT ngày 21/10/1971 về giữ gìn vệ sinh không để người chết trong nhà quá 24 tiếng đồng hồ, trường hợp để lâu hơn phải đảm bảo vệ sinh môi trường nhưng không được quá 48 tiếng đồng hồ.

Người chết và dịch bệnh, sau khi có ý kiến của chính quyền cơ sở của cơ quan chức năng, phải chôn cất ngay và thực hiện các biện pháp đảm bảo vệ sinh đúng quy định của Nhà nước và quyết định số 28/QĐ-UB ngày 07/8/1998 của UBND tỉnh.

5. Việc làm lễ kết hôn theo nghi thức tôn giáo phải phù hợp với luật hôn nhân gia đình. Chính quyền địa phương thường xuyên hướng dẫn cho chức sắc phụ trách, tín đồ tôn giáo cùng thực hiện.

[...]