Loại hình nghệ thuật dân gian nào ở Thái Bình đang đệ trình UNESCO cộng nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện?

Loại hình nghệ thuật dân gian nào ở Thái Bình đang đệ trình UNESCO cộng nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện? Nguyên tắc trong quản lý, bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể?

Nội dung chính

    Loại hình nghệ thuật dân gian nào ở Thái Bình đang đệ trình UNESCO cộng nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện?

    Thái Bình là một trong những cái nôi của văn hóa truyền thống Việt Nam, nơi lưu giữ nhiều loại hình nghệ thuật dân gian đặc sắc. Một trong những loại hình nghệ thuật dân gian tiêu biểu của tỉnh Thái Bình hiện đang được đệ trình lên Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên Hợp Quốc (UNESCO) để xem xét, công nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại chính là nghệ thuật Chèo.

    Nghệ thuật Chèo có lịch sử phát triển lâu đời và gắn bó chặt chẽ với đời sống tinh thần của người dân Thái Bình cũng như các tỉnh đồng bằng Bắc Bộ. Đây là loại hình nghệ thuật dân gian đặc trưng của Việt Nam, kết hợp giữa diễn xuất, hát, múa và kể chuyện, phản ánh đời sống xã hội, phong tục tập quán và tinh thần nhân văn sâu sắc. Chèo không chỉ mang tính giải trí mà còn có giá trị giáo dục, giúp truyền tải những bài học đạo đức, tư tưởng nhân nghĩa đến công chúng.

    Theo quyết định ngày 29 tháng 3 năm 2024 của Phó Thủ tướng Chính phủ Trần Hồng Hà, Việt Nam chính thức đệ trình UNESCO xem xét đưa nghệ thuật Chèo vào Danh sách Di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại. Đây là một bước đi quan trọng nhằm bảo tồn và phát huy giá trị của loại hình nghệ thuật dân gian này trong bối cảnh hội nhập và toàn cầu hóa.

    Thái Bình là một trong những địa phương có truyền thống Chèo mạnh mẽ, với nhiều nghệ nhân gạo cội và các đoàn Chèo nổi tiếng. Các làng Chèo truyền thống tại Thái Bình đã duy trì và phát triển loại hình nghệ thuật dân gian này qua nhiều thế hệ, góp phần làm phong phú thêm kho tàng văn hóa phi vật thể của Việt Nam. Hiện nay, nghệ thuật Chèo không chỉ được biểu diễn tại các hội làng, lễ hội dân gian mà còn xuất hiện trên các sân khấu lớn, được đưa vào giảng dạy trong các trường nghệ thuật, nhằm bảo tồn và truyền bá rộng rãi hơn.

    Việc UNESCO công nhận nghệ thuật Chèo là di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại sẽ tạo cơ hội lớn để loại hình nghệ thuật dân gian này tiếp tục phát triển. Đây cũng là động lực để chính quyền địa phương, nghệ nhân và cộng đồng chung tay gìn giữ, phục hồi những giá trị nguyên bản của Chèo, đồng thời sáng tạo, đổi mới để phù hợp với xu hướng thưởng thức nghệ thuật của khán giả hiện đại.

    Tóm lại, nghệ thuật Chèo, một loại hình nghệ thuật dân gian quan trọng của Thái Bình và đồng bằng Bắc Bộ, đang được đệ trình UNESCO công nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện của nhân loại. Đây là niềm tự hào không chỉ của riêng Thái Bình mà còn của cả Việt Nam, góp phần khẳng định giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc trên trường quốc tế.

    Như vậy, loại hình nghệ thuật dân gian ở Thái Bình đang đệ trình UNESCO cộng nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện là Nghệ thuật Chèo.

    (Nội dung trên chỉ mang tính chất tham khảo)

    Loại hình nghệ thuật dân gian nào ở Thái Bình đang đệ trình UNESCO cộng nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện? (Ảnh từ Internet)

    Loại hình nghệ thuật dân gian nào ở Thái Bình đang đệ trình UNESCO cộng nhận là di sản văn hóa phi vật thể đại diện? (Ảnh từ Internet)

    Nguyên tắc trong quản lý, bảo vệ và phát huy giá trị di sản văn hóa phi vật thể là gì?

    Căn cứ tại khoản 2 Điều 4 Nghị định 39/2024/NĐ-CP quy định về những nguyên tắc trong quản lý, bảo vệ và phát huy giá trị di sản văn hóa phi vật thể như sau:

    - Bảo đảm quyền và nguyên tắc thực hành di sản văn hóa phi vật thể của cộng đồng chủ thể;

    - Bảo đảm các di sản văn hóa phi vật thể được thực hành hướng con người, cộng đồng tới các giá trị văn hóa tốt đẹp; gìn giữ bản sắc; hướng tới sự phát triển xã hội toàn diện; bảo đảm an toàn cộng đồng và xã hội; bảo vệ môi trường;

    - Bảo đảm tôn trọng sự đa dạng văn hóa, vai trò của cộng đồng chủ thể và tính đặc thù dân tộc, vùng miền. Di sản văn hóa phi vật thể của các cộng đồng khác nhau đều được tôn trọng như nhau;

    - Bảo đảm tôn trọng quyền của các cộng đồng chủ thể trong việc quyết định những yếu tố cần được bảo vệ và phát huy của di sản văn hóa phi vật thể và hình thức, mức độ cần được bảo vệ, phát huy;

    - Ưu tiên bảo vệ các di sản văn hóa phi vật thể có nguy cơ bị mai một, thất truyền, di sản của cộng đồng các dân tộc sinh sống ở miền núi, vùng sâu, vùng xa, biên giới, hải đảo, nhóm dân tộc có khó khăn, đặc thù, di sản có giá trị toàn cộng đồng, xã hội;

    - Ưu tiên quyền quyết định của cộng đồng chủ thể vì sự tồn tại, thực hành lâu dài, liên tục của di sản, phù hợp với ý nghĩa và chức năng của di sản, phù hợp với pháp luật về di sản văn hóa của Việt Nam và văn kiện quốc tế mà Việt Nam là thành viên.

    Chuyên viên pháp lý Trần Thị Mộng Nhi
    saved-content
    unsaved-content
    15