10 mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường
Nội dung chính
10 mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường
Dưới đây là tổng hợp 10 mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường có thể tham khảo:
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 1
Môi trường là cái nôi nuôi dưỡng sự sống của con người, nhưng đáng buồn thay, chính con người lại đang từng ngày hủy hoại nó bằng sự thờ ơ và vô trách nhiệm. Ngày nay, ô nhiễm không khí, rác thải nhựa tràn lan, nguồn nước bị đầu độc, rừng xanh bị tàn phá đã trở thành những vấn đề nhức nhối. Thế nhưng, dù chứng kiến thực trạng ấy, nhiều người vẫn chọn cách làm ngơ, xem việc bảo vệ môi trường là trách nhiệm của ai đó, chứ không phải của mình.
Có nhiều nguyên nhân dẫn đến thái độ thờ ơ này. Trước hết, lối sống hiện đại khiến con người quá bận rộn với công việc, với những mối quan tâm cá nhân mà quên đi mối quan hệ mật thiết giữa bản thân và thiên nhiên. Họ dễ dàng sử dụng túi ni lông, chai nhựa mà không suy nghĩ đến hậu quả. Họ vứt rác bừa bãi, tiêu xài tài nguyên một cách lãng phí mà không nhận ra rằng chính mình đang góp phần đẩy môi trường đến bờ vực suy thoái. Ngoài ra, nhiều người vẫn mang tâm lý "một mình mình thay đổi cũng không có ích gì" nên tiếp tục duy trì thói quen cũ, để rồi cả xã hội cứ mãi giẫm chân tại chỗ.
Hậu quả của sự thờ ơ ấy đang hiển hiện trước mắt. Ô nhiễm môi trường không chỉ ảnh hưởng đến thiên nhiên mà còn tác động trực tiếp đến sức khỏe con người. Không khí ô nhiễm gây ra hàng loạt bệnh về hô hấp, nguồn nước bẩn trở thành nguyên nhân của nhiều dịch bệnh nguy hiểm. Rừng bị chặt phá làm mất cân bằng sinh thái, khiến thiên tai ngày càng khắc nghiệt. Nhiệt độ Trái Đất tăng cao, băng tan, nước biển dâng – tất cả đều là những tín hiệu cảnh báo về một tương lai đầy bất ổn nếu chúng ta tiếp tục thờ ơ.
Nhưng điều đáng mừng là chúng ta vẫn còn cơ hội để thay đổi. Mỗi người đều có thể góp phần bảo vệ môi trường bằng những hành động nhỏ nhưng thiết thực. Chỉ cần bớt sử dụng nhựa, vứt rác đúng nơi quy định, tiết kiệm điện nước, trồng thêm cây xanh hay lựa chọn những sản phẩm thân thiện với môi trường, tất cả đều sẽ tạo nên sự khác biệt. Quan trọng hơn, ý thức bảo vệ môi trường cần được lan tỏa mạnh mẽ hơn trong cộng đồng. Giáo dục là chìa khóa để thế hệ sau hiểu rõ giá trị của thiên nhiên, trong khi các cơ quan chức năng cần có biện pháp quyết liệt hơn nhằm xử lý những hành vi hủy hoại môi trường.
Thờ ơ với môi trường hôm nay chính là tự đặt mình vào nguy hiểm ngày mai. Đừng đợi đến khi thiên nhiên phản kháng bằng những cơn bão dữ dội, những đợt hạn hán khắc nghiệt hay những dịch bệnh không thể kiểm soát, chúng ta mới nhận ra rằng mình đã sai. Hãy hành động ngay từ bây giờ, vì chính bản thân, vì những người thân yêu và vì thế hệ mai sau. Chỉ khi con người ngừng thờ ơ, môi trường mới thực sự có cơ hội được hồi sinh.
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 2
Môi trường là nền tảng cho sự sống của con người, là không gian để chúng ta tồn tại và phát triển. Thế nhưng, trong xã hội hiện đại, không ít người lại có thái độ thờ ơ với vấn đề bảo vệ môi trường. Dù ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, biến đổi khí hậu đang đe dọa cuộc sống, con người vẫn tiếp tục hủy hoại thiên nhiên bằng những hành động vô trách nhiệm. Sự thờ ơ ấy không chỉ là một vấn đề cá nhân mà còn là một nguy cơ lớn đối với tương lai của cả nhân loại.
Có rất nhiều lý do khiến con người ngày càng vô cảm trước thực trạng suy thoái môi trường. Trước hết, cuộc sống bận rộn và áp lực công việc khiến nhiều người chỉ quan tâm đến lợi ích trước mắt mà quên đi trách nhiệm của mình với thiên nhiên. Họ chọn cách sống tiện lợi, sử dụng túi ni lông, chai nhựa, thải rác bừa bãi mà không mảy may suy nghĩ đến tác động lâu dài. Một nguyên nhân khác là do nhiều người cho rằng bảo vệ môi trường là việc của chính phủ hay các tổ chức bảo vệ thiên nhiên, chứ không phải trách nhiệm của cá nhân họ. Chính suy nghĩ "mình không làm thì cũng không ảnh hưởng gì" đã khiến nhiều người tiếp tục duy trì lối sống vô ý thức, góp phần đẩy Trái Đất vào tình trạng khủng hoảng.
Hậu quả của thái độ thờ ơ ấy đang diễn ra từng ngày, từng giờ. Không khí ô nhiễm làm gia tăng các bệnh về hô hấp, nguồn nước bị ô nhiễm gây ra nhiều dịch bệnh nguy hiểm. Rừng bị tàn phá làm mất cân bằng sinh thái, khiến động vật hoang dã đứng trước nguy cơ tuyệt chủng. Biến đổi khí hậu làm nhiệt độ Trái Đất tăng cao, băng tan, nước biển dâng, đe dọa cuộc sống của hàng triệu người. Thiên tai ngày càng khắc nghiệt, bão lũ, hạn hán xuất hiện với tần suất dày đặc hơn, tất cả đều là những hệ quả của việc con người đối xử tàn nhẫn với thiên nhiên.
Tuy nhiên, mọi thứ chưa phải là quá muộn. Chỉ cần mỗi người thay đổi nhận thức và hành động, môi trường hoàn toàn có thể được cải thiện. Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ như hạn chế sử dụng nhựa, tiết kiệm nước, điện, vứt rác đúng nơi quy định, trồng thêm cây xanh và tham gia các hoạt động bảo vệ môi trường. Giáo dục và tuyên truyền về ý thức bảo vệ thiên nhiên cũng là một cách quan trọng để thay đổi tư duy của cộng đồng. Đồng thời, các cơ quan chức năng cần có những chính sách quyết liệt hơn để xử lý nghiêm những hành vi gây hại đến môi trường, thúc đẩy phát triển bền vững và sử dụng tài nguyên một cách hợp lý.
Thái độ thờ ơ với môi trường không chỉ khiến thiên nhiên chịu tổn thất mà còn đẩy chính con người vào nguy cơ sống trong một thế giới đầy ô nhiễm, thiên tai và dịch bệnh. Nếu không hành động ngay hôm nay, thế hệ mai sau sẽ phải gánh chịu hậu quả nặng nề mà chúng ta để lại. Vì vậy, đừng để sự vô tâm trở thành lý do khiến Trái Đất ngày càng kiệt quệ. Hãy bắt đầu từ chính mình, thay đổi từng hành động nhỏ, để góp phần xây dựng một tương lai xanh và bền vững hơn.
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 3
Môi trường là mái nhà chung của tất cả chúng ta, là nơi cung cấp nguồn sống thiết yếu cho con người. Tuy nhiên, thay vì trân trọng và bảo vệ, nhiều người lại chọn cách thờ ơ, vô trách nhiệm trước những vấn đề nghiêm trọng như ô nhiễm không khí, rác thải nhựa, suy giảm tài nguyên hay biến đổi khí hậu. Sự thờ ơ này không chỉ phản ánh sự ích kỷ của con người mà còn đẩy toàn xã hội vào tình trạng báo động.
Thực tế cho thấy, con người ngày càng quen với sự tiện lợi mà quên đi trách nhiệm bảo vệ môi trường. Việc sử dụng túi ni lông, chai nhựa, vứt rác bừa bãi, xả nước thải chưa qua xử lý ra sông hồ dường như đã trở thành những hành động thường ngày, nhưng ít ai chịu nhìn lại và suy ngẫm về hậu quả. Nhiều người biện minh rằng họ chỉ là một cá nhân nhỏ bé, việc họ làm không thể ảnh hưởng đến cả hành tinh. Nhưng chính hàng triệu, hàng tỷ cá nhân có suy nghĩ ấy đã góp phần làm Trái Đất trở nên ô nhiễm và ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Chúng ta không thể phủ nhận những hậu quả nặng nề từ sự thờ ơ của con người đối với môi trường. Không khí ngày càng ô nhiễm khiến nhiều người mắc bệnh hô hấp, nguồn nước bị đầu độc gây ra những căn bệnh nguy hiểm. Hiện tượng rừng bị tàn phá, đất đai bị xói mòn không chỉ khiến thiên nhiên kiệt quệ mà còn gây mất cân bằng sinh thái, khiến thiên tai xảy ra với mức độ tàn khốc hơn. Trái Đất đang nóng lên, băng ở hai cực tan chảy, nước biển dâng cao, đe dọa đến cuộc sống của hàng triệu người. Tất cả những điều này là lời cảnh báo rõ ràng nhất về hậu quả mà con người sẽ phải đối mặt nếu tiếp tục vô tâm với môi trường.
Nhưng điều đáng nói là dù chứng kiến những hậu quả ấy, không phải ai cũng sẵn sàng thay đổi. Thói quen cũ, lối sống tiện lợi đã ăn sâu vào tiềm thức, khiến nhiều người ngại thay đổi. Họ cho rằng việc bảo vệ môi trường là trách nhiệm của nhà nước, của các tổ chức bảo vệ thiên nhiên chứ không phải của cá nhân họ. Sự thờ ơ ấy đã tạo ra một vòng luẩn quẩn, nơi mà ai cũng đợi người khác hành động trước thay vì tự mình bắt đầu.
Đã đến lúc con người phải thay đổi suy nghĩ và hành động một cách quyết liệt hơn. Bảo vệ môi trường không cần những điều to tát, mà bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất: hạn chế sử dụng nhựa, phân loại rác, trồng cây xanh, tiết kiệm tài nguyên, sử dụng năng lượng sạch. Quan trọng hơn, chúng ta cần nâng cao nhận thức của cộng đồng, lan tỏa lối sống xanh để mỗi người đều hiểu rằng bảo vệ môi trường không phải là một lựa chọn, mà là nghĩa vụ.
Thái độ thờ ơ với môi trường chính là một hành động tự hủy hoại chính mình. Thiên nhiên có thể tồn tại mà không có con người, nhưng con người không thể sống mà không có thiên nhiên. Vì vậy, thay vì chờ đợi ai đó làm thay, mỗi người hãy tự hỏi mình đã thực sự có trách nhiệm với môi trường hay chưa. Hãy hành động ngay từ hôm nay, vì một Trái Đất xanh hơn, sạch hơn, và cũng vì chính tương lai của chúng ta.
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 4
Môi trường là nguồn sống quý giá nhất của con người, nhưng thật đáng buồn khi chính con người lại đang thờ ơ với sự tồn tại của nó. Những cánh rừng xanh bị tàn phá, những dòng sông trong lành bị đầu độc, bầu không khí ngày càng ngột ngạt bởi khói bụi và chất thải – tất cả đều là hậu quả của sự vô tâm và thiếu trách nhiệm. Con người vẫn sống trong sự tiện nghi của mình mà không nhận ra rằng, nếu không hành động kịp thời, chính họ sẽ phải trả giá đắt cho sự thờ ơ ấy.
Sự thờ ơ với môi trường xuất phát từ nhiều nguyên nhân, nhưng tựu trung lại là do con người đã quá quen với việc hưởng thụ mà không nghĩ đến hậu quả. Họ xem thiên nhiên như một nguồn tài nguyên vô tận, có thể khai thác tùy ý mà không cần lo lắng. Họ vứt rác xuống đường, sử dụng nhựa một cách vô tội vạ, tiêu xài nước và điện một cách lãng phí, nghĩ rằng những hành động nhỏ ấy chẳng ảnh hưởng đến ai. Nhưng chính hàng triệu hành động nhỏ ấy, khi cộng dồn lại, đã trở thành gánh nặng khổng lồ đè lên vai Trái Đất.
Không chỉ vậy, tâm lý “việc của ai nấy lo” cũng khiến con người trở nên thờ ơ hơn với môi trường. Khi thấy ai đó chặt cây, xả rác, sử dụng hóa chất độc hại, phần lớn chúng ta chỉ lặng lẽ nhìn mà không lên tiếng. Thậm chí, có những người nhận thức được vấn đề nhưng vẫn tự bào chữa rằng một mình họ không thể thay đổi được điều gì. Chính suy nghĩ ấy đã khiến những vấn đề môi trường ngày càng trầm trọng, bởi nếu ai cũng nghĩ như vậy, thì sẽ chẳng bao giờ có sự thay đổi.
Hậu quả của sự thờ ơ ấy đã và đang diễn ra ngay trước mắt chúng ta. Không khí ngày càng ô nhiễm, khiến hàng triệu người mắc các bệnh về hô hấp. Nguồn nước bị nhiễm bẩn, làm gia tăng các dịch bệnh nguy hiểm. Biến đổi khí hậu khiến thời tiết trở nên khắc nghiệt, thiên tai diễn ra thường xuyên hơn, đẩy nhiều người vào cảnh mất nhà cửa, thiếu thốn lương thực. Những cánh rừng bị tàn phá khiến động vật hoang dã mất đi nơi sinh sống, kéo theo sự mất cân bằng sinh thái. Chúng ta không thể tiếp tục thờ ơ, vì nếu hôm nay chúng ta làm ngơ trước những điều này, ngày mai chính chúng ta sẽ là những người chịu hậu quả nặng nề nhất.
Nhưng môi trường vẫn còn cơ hội để hồi sinh, nếu con người chịu thay đổi. Chúng ta không cần phải làm những điều lớn lao, mà chỉ cần bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất: giảm thiểu sử dụng nhựa, phân loại rác, tiết kiệm năng lượng, trồng cây xanh, và đặc biệt là nâng cao ý thức cộng đồng. Nếu mỗi người đều ý thức được trách nhiệm của mình, nếu chúng ta cùng nhau hành động, thì chắc chắn môi trường sẽ dần được cải thiện.
Thế giới không thể thay đổi chỉ trong một ngày, nhưng chỉ cần mỗi người thay đổi một chút, Trái Đất này sẽ tốt đẹp hơn từng ngày. Đừng để sự thờ ơ biến thành vũ khí hủy diệt chính cuộc sống của chúng ta. Thiên nhiên có thể cho đi rất nhiều, nhưng một khi bị tổn thương quá mức, nó sẽ quay lại trừng phạt con người theo những cách tàn khốc nhất. Hãy hành động ngay từ hôm nay, để tương lai không phải là những ngày sống trong hoang tàn và hối hận.
10 mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường (Hình từ Internet)
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 5
Trái Đất đã tồn tại hàng tỷ năm, ôm ấp và nuôi dưỡng muôn loài bằng nguồn tài nguyên dồi dào, bằng bầu không khí trong lành và những dòng nước mát lành. Thế nhưng, thay vì biết ơn và trân trọng, con người lại dần tỏ ra thờ ơ, vô cảm trước sự suy thoái của môi trường. Ngày hôm nay, chúng ta vẫn đi trên những con đường phủ đầy khói bụi, vẫn chứng kiến những dòng sông chết vì rác thải, vẫn thở trong bầu không khí ngột ngạt của ô nhiễm… nhưng dường như không nhiều người thật sự quan tâm đến điều đó. Sự thờ ơ ấy không chỉ là biểu hiện của lối sống vô trách nhiệm mà còn là nguyên nhân khiến thiên nhiên ngày càng kiệt quệ, đẩy chính con người vào con đường tự hủy diệt.
Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến sự thờ ơ của con người đối với môi trường, nhưng nguyên nhân lớn nhất chính là sự ích kỷ. Chúng ta quá chú tâm đến cuộc sống cá nhân, đến những tiện ích trước mắt mà quên đi rằng môi trường chính là nền tảng cho tất cả. Người ta sẵn sàng chặt hạ những cánh rừng để lấy đất xây nhà, xây đường mà không hề bận tâm đến hệ sinh thái bị hủy hoại. Người ta vô tư xả rác ra đường, xuống sông, xuống biển vì nghĩ rằng “một chút cũng chẳng sao.” Nhưng chính những “một chút” của hàng triệu, hàng tỷ con người ấy đã tạo nên những thảm họa môi trường mà chính chúng ta đang phải gánh chịu.
Một nguyên nhân khác chính là tâm lý dựa dẫm, trông chờ vào người khác. Nhiều người nghĩ rằng bảo vệ môi trường là việc của các tổ chức lớn, của chính quyền, của các phong trào xanh chứ không phải của cá nhân họ. Họ cho rằng những vấn đề vĩ mô như biến đổi khí hậu, suy giảm tầng ozon hay nước biển dâng đều quá xa vời, không ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống hằng ngày của họ. Nhưng thực tế thì sao? Khi không khí trở nên ô nhiễm, ai là người bị bệnh hô hấp? Khi nguồn nước bị nhiễm độc, ai là người mắc bệnh vì ăn uống thiếu an toàn? Khi thiên tai ngày càng khốc liệt, ai là người mất đi nhà cửa, người thân? Chính chúng ta, chứ không phải ai khác, đang phải trả giá cho sự thờ ơ của chính mình.
Hậu quả của sự vô tâm này không còn là dự đoán xa vời mà đang diễn ra ngay trước mắt. Từ những đợt nắng nóng gay gắt bất thường, những cơn bão mạnh ngoài dự báo, đến tình trạng thiếu nước, đất đai bạc màu – tất cả đều là hệ quả của việc con người đã quá lâu không lắng nghe tiếng kêu cứu của thiên nhiên. Những loài động vật từng sinh sống yên bình trong rừng giờ đây đang đứng trước bờ vực tuyệt chủng. Những dòng sông từng là nguồn sống của bao thế hệ giờ đây chỉ còn là những dòng nước đục ngầu, nặng mùi hóa chất. Và con người, tưởng như là kẻ mạnh nhất trên hành tinh này, cũng đang dần trở thành nạn nhân của chính những gì mình đã gây ra.
Nhưng liệu tất cả đã quá muộn? Câu trả lời là chưa – nếu chúng ta chịu thay đổi ngay từ hôm nay. Không ai có thể sửa chữa toàn bộ những tổn thất mà môi trường đã phải chịu đựng, nhưng mỗi người đều có thể đóng góp một phần nhỏ để làm chậm lại quá trình hủy diệt ấy. Hãy bắt đầu từ những hành động đơn giản: hạn chế sử dụng đồ nhựa, phân loại rác, tiết kiệm nước, trồng thêm cây xanh, sử dụng năng lượng sạch… Quan trọng nhất, hãy thay đổi cách suy nghĩ, đừng xem bảo vệ môi trường là nghĩa vụ của ai khác, mà hãy coi đó là trách nhiệm của chính mình.
Trái Đất không cần con người để tồn tại, nhưng con người thì không thể sống nếu thiếu đi môi trường trong lành. Vì vậy, đừng để đến một ngày chúng ta phải hối hận vì sự thờ ơ của chính mình. Đừng để thế hệ tương lai chỉ có thể nhìn thấy cây xanh qua sách vở, chỉ có thể biết đến những dòng sông trong lành qua những câu chuyện cũ. Hãy hành động ngay hôm nay, trước khi quá muộn!
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 6
Môi trường – ngôi nhà chung của nhân loại – đang dần kiệt quệ trước sự vô tâm của con người. Chúng ta đã quen với hình ảnh những bãi rác khổng lồ, những dòng sông đen kịt, những cánh rừng bị chặt phá, nhưng mấy ai thực sự bận tâm? Sự thờ ơ ấy không chỉ là dấu hiệu của lối sống thiếu trách nhiệm mà còn là nguyên nhân đẩy Trái Đất đến bờ vực suy tàn.
Con người ngày càng bị cuốn vào guồng quay của công việc, của những lợi ích trước mắt mà quên đi rằng môi trường chính là nền tảng cho sự sống. Khi bước ra đường, chúng ta thấy rác thải tràn lan nhưng hiếm khi cúi xuống nhặt lên. Khi chứng kiến ai đó chặt cây, xả rác, đốt rừng, phần lớn đều chọn cách lặng im thay vì lên tiếng. Khi nghe về biến đổi khí hậu, nhiều người nghĩ rằng đó là vấn đề của các nhà khoa học, của chính phủ, chứ không liên quan đến mình. Chính tâm lý “không phải việc của tôi” ấy đã khiến môi trường ngày càng xuống cấp trầm trọng.
Không dừng lại ở sự vô tâm, con người còn tàn phá môi trường một cách vô trách nhiệm. Vì lợi ích kinh tế, nhiều khu rừng bị đốn hạ để phục vụ cho các dự án xây dựng. Vì sự tiện lợi, con người tiếp tục sử dụng nhựa dù biết rõ tác hại của nó. Vì sự chủ quan, hàng tấn rác thải công nghiệp, hóa chất độc hại bị đổ xuống sông ngòi, biển cả. Hậu quả là gì? Không khí ô nhiễm gây ra hàng loạt bệnh tật, nguồn nước bị nhiễm độc đe dọa sức khỏe con người, thiên tai ngày càng dữ dội khiến bao gia đình rơi vào cảnh màn trời chiếu đất. Nhưng dù hậu quả có hiện hữu ngay trước mắt, sự thờ ơ vẫn tiếp diễn như một vòng luẩn quẩn không có điểm dừng.
Nhưng liệu con người có thể tiếp tục thờ ơ đến bao giờ? Thiên nhiên có thể chịu đựng, nhưng không phải mãi mãi. Khi rừng xanh không còn, khi bầu khí quyển bị bào mòn, khi đất đai không thể canh tác, con người sẽ nhận ra rằng tiền bạc không thể mua lại một môi trường đã chết. Và lúc đó, hối hận cũng đã quá muộn.
Mỗi người chúng ta đều có thể thay đổi điều này. Hãy bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất: sử dụng sản phẩm thân thiện với môi trường, hạn chế rác thải nhựa, trồng thêm cây xanh, tiết kiệm điện nước… Quan trọng hơn, hãy thay đổi suy nghĩ, đừng xem bảo vệ môi trường là trách nhiệm của ai khác mà hãy coi đó là nghĩa vụ của chính mình. Chỉ khi cả xã hội cùng nâng cao ý thức, Trái Đất mới có cơ hội hồi sinh.
Môi trường không phải là thứ để con người lựa chọn quan tâm hay không, vì đó chính là sự sống của tất cả chúng ta. Đừng đợi đến khi thiên nhiên cạn kiệt mới bắt đầu tiếc nuối, đừng để sự thờ ơ của hôm nay trở thành bi kịch của ngày mai. Hãy hành động trước khi quá muộn, vì một tương lai xanh cho thế hệ mai sau.
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 7
Trái Đất từng là một hành tinh xanh tươi, nơi con người và thiên nhiên cùng tồn tại hài hòa. Nhưng theo thời gian, sự phát triển của xã hội kéo theo những hệ lụy đáng buồn: ô nhiễm không khí, nguồn nước cạn kiệt, rừng bị tàn phá, động vật mất môi trường sống. Trước thực trạng ấy, nhiều người vẫn dửng dưng, không mảy may quan tâm, để mặc môi trường bị tàn phá từng ngày. Sự thờ ơ ấy không chỉ phản ánh lối sống thiếu trách nhiệm mà còn đẩy nhân loại vào nguy cơ đối mặt với những thảm họa thiên nhiên không thể lường trước.
Thờ ơ với môi trường xuất phát từ tư duy ích kỷ của con người. Nhiều người chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, đến sự tiện nghi trước mắt mà không nghĩ đến hậu quả lâu dài. Một người vứt rác bừa bãi có thể không thấy hậu quả ngay lập tức, nhưng hàng triệu người cùng hành động như vậy sẽ tạo ra những bãi rác khổng lồ, đầu độc đất đai và nguồn nước. Một nhà máy xả thải ra sông có thể giúp doanh nghiệp giảm chi phí xử lý chất thải, nhưng cái giá phải trả là hệ sinh thái bị hủy hoại, con người mắc bệnh do nguồn nước nhiễm độc. Chính suy nghĩ “mình làm một chút cũng không sao” đã khiến môi trường ngày càng bị tổn hại nghiêm trọng.
Bên cạnh đó, sự thờ ơ còn xuất phát từ tâm lý ỷ lại. Nhiều người cho rằng bảo vệ môi trường là trách nhiệm của chính phủ, của các tổ chức môi trường chứ không phải của họ. Họ nghĩ rằng một cá nhân không thể làm thay đổi điều gì, nên họ chọn cách đứng ngoài, tiếp tục cuộc sống của mình mà không bận tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh. Nhưng sự thật là, nếu ai cũng giữ tâm lý đó, thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Trái Đất không thể tự phục hồi nếu con người tiếp tục phá hoại mà không hành động để khắc phục.
Hậu quả của sự vô tâm này không chỉ dừng lại ở thiên nhiên bị hủy hoại mà còn trực tiếp ảnh hưởng đến con người. Những cơn bão mạnh hơn, những đợt nắng nóng kéo dài, những trận lũ lụt bất thường – tất cả đều là kết quả của việc con người đã quá lâu không quan tâm đến môi trường. Không khí ô nhiễm gây ra hàng loạt bệnh về hô hấp, nguồn nước bẩn là nguyên nhân của nhiều căn bệnh nguy hiểm, biến đổi khí hậu đẩy nhiều người vào cảnh mất nhà cửa, mất kế sinh nhai. Và nếu con người vẫn tiếp tục thờ ơ, tương lai sẽ còn tăm tối hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, mọi chuyện chưa phải là quá muộn nếu chúng ta chịu thay đổi ngay từ bây giờ. Không cần phải là những hành động lớn lao, chỉ cần mỗi người nâng cao ý thức, từ việc nhỏ như không xả rác bừa bãi, tiết kiệm nước, sử dụng sản phẩm thân thiện với môi trường, đến việc tích cực tham gia các hoạt động bảo vệ thiên nhiên, tất cả đều có thể tạo nên sự thay đổi. Quan trọng nhất là thay đổi suy nghĩ: bảo vệ môi trường không phải là một lựa chọn, mà là nghĩa vụ của mỗi người.
Trái Đất đã cho chúng ta sự sống, nhưng nếu con người tiếp tục thờ ơ, chính chúng ta sẽ hủy hoại tương lai của mình. Hãy thức tỉnh trước khi quá muộn, hãy hành động trước khi thiên nhiên không còn khả năng cứu vãn. Đừng để đến một ngày, những cánh rừng xanh chỉ còn là ký ức, những dòng sông sạch chỉ còn trong sách vở, và con cháu chúng ta phải sống trong một thế giới không còn màu xanh của sự sống.
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 8
Môi trường là cái nôi nuôi dưỡng sự sống, là không gian tồn tại của cả nhân loại. Thế nhưng, giữa dòng chảy hối hả của xã hội hiện đại, con người dường như ngày càng thờ ơ với chính nơi chốn đã nuôi dưỡng mình. Chúng ta vô tư xả rác, vô tư đốn hạ cây xanh, vô tư thải khói bụi, để rồi khi thiên nhiên nổi giận, lại ngỡ ngàng trước những hậu quả khôn lường. Phải chăng sự thờ ơ ấy chính là lưỡi dao vô hình đang cắt đứt sợi dây kết nối giữa con người và thiên nhiên?
Thờ ơ với môi trường không phải là một biểu hiện đơn lẻ, mà là thực trạng đáng báo động trong xã hội ngày nay. Chúng ta có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh những dòng sông đục ngầu rác thải, những khu rừng bị tàn phá trơ trọi, những bãi biển ngập trong chai nhựa, túi nilon. Nhưng điều đáng nói là, đứng trước những cảnh tượng ấy, không ít người vẫn chọn cách quay lưng đi, coi đó như một vấn đề xa lạ, không liên quan đến mình. Sự thờ ơ ấy không chỉ khiến môi trường ngày càng xuống cấp mà còn dần bào mòn đi tinh thần trách nhiệm của mỗi người đối với chính hành tinh này.
Nguyên nhân của sự vô tâm ấy có thể đến từ lối sống ích kỷ, chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân mà không nghĩ đến hậu quả chung. Một người vứt rác xuống đường có thể không thấy gì thay đổi, nhưng hàng trăm, hàng nghìn người cùng hành động như vậy sẽ biến những con phố sạch đẹp thành bãi rác khổng lồ. Một doanh nghiệp xả thải ra sông có thể giúp họ tiết kiệm chi phí xử lý, nhưng đồng thời cũng tước đi nguồn nước sạch của hàng triệu con người. Con người càng theo đuổi sự tiện nghi, càng chạy theo lợi ích trước mắt, thì lại càng vô cảm trước những tổn thương mà thiên nhiên đang phải gánh chịu.
Bên cạnh đó, nhiều người giữ tâm lý phó mặc trách nhiệm cho chính quyền, cho các tổ chức môi trường. Họ nghĩ rằng việc bảo vệ môi trường là chuyện của người khác, là vấn đề của các nhà khoa học, của các chiến dịch lớn, chứ không phải của một cá nhân nhỏ bé. Nhưng thực tế, nếu ai cũng giữ suy nghĩ ấy, thì sẽ chẳng có ai thực sự hành động cả. Bảo vệ môi trường không phải là nhiệm vụ của riêng ai, mà là trách nhiệm của tất cả mọi người. Một hành động nhỏ như nhặt một mẩu rác, hạn chế sử dụng túi nilon hay trồng thêm một cây xanh cũng có thể tạo ra sự thay đổi lớn khi được nhân rộng.
Hậu quả của sự thờ ơ này không còn là những viễn cảnh xa vời, mà đã hiện hữu ngay trong đời sống. Biến đổi khí hậu khiến thiên tai trở nên khốc liệt hơn, lũ lụt, hạn hán, bão tố xảy ra với tần suất ngày càng dày đặc. Không khí ô nhiễm dẫn đến hàng loạt bệnh về hô hấp, nguồn nước nhiễm bẩn gây nguy hại đến sức khỏe con người. Những vùng đất màu mỡ dần bị sa mạc hóa, rừng xanh thu hẹp, băng tan làm nước biển dâng cao, đe dọa cuộc sống của hàng triệu người. Trái Đất đang lên tiếng, nhưng liệu con người có chịu lắng nghe?
Dù vậy, vẫn chưa phải là quá muộn để thay đổi. Nếu mỗi người đều ý thức hơn trong từng hành động nhỏ nhất, như giảm thiểu rác thải nhựa, tiết kiệm năng lượng, trồng cây xanh hay sử dụng phương tiện thân thiện với môi trường, thì dần dần, sự thay đổi sẽ trở nên rõ ràng hơn. Quan trọng nhất, chúng ta cần loại bỏ tư duy thờ ơ, không còn coi bảo vệ môi trường là trách nhiệm của ai khác, mà chính là nghĩa vụ của bản thân mình.
Trái Đất không thể lên tiếng kêu cứu, nhưng thiên nhiên đã gửi đi những lời cảnh báo rõ ràng. Câu hỏi đặt ra là: liệu con người có đủ tỉnh táo để nhận ra, hay vẫn tiếp tục thờ ơ cho đến khi quá muộn? Đừng để đến một ngày, khi bầu trời không còn xanh, khi nước không còn trong, khi cây cối không còn chỗ để mọc, ta mới giật mình hối hận. Hãy hành động ngay hôm nay, vì một tương lai xanh cho chính chúng ta và cho những thế hệ mai sau.
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 9
Thiên nhiên là người mẹ vĩ đại đã bao bọc và nuôi dưỡng con người từ thuở sơ khai. Dòng nước trong lành, không khí tinh khiết, những cánh rừng bạt ngàn – tất cả đều là món quà vô giá mà Trái Đất đã ban tặng. Thế nhưng, con người dường như đã quên đi sự gắn kết thiêng liêng ấy. Chúng ta ngày càng thờ ơ, lạnh lùng với môi trường, coi sự tồn tại của thiên nhiên là điều hiển nhiên, để rồi từng ngày, từng giờ, chính những hành động vô tâm ấy đang hủy hoại mái nhà chung của nhân loại.
Sự thờ ơ với môi trường không chỉ thể hiện qua những hành động vô ý thức như xả rác bừa bãi, chặt phá rừng hay sử dụng cạn kiệt tài nguyên, mà đáng sợ hơn, nó còn ăn sâu vào trong suy nghĩ của con người. Chúng ta đi qua những con kênh đen kịt rác thải mà không cảm thấy nhức nhối. Chúng ta chứng kiến bầu trời phủ kín khói bụi mà vẫn thản nhiên sống chung với nó. Những cánh rừng bị tàn phá, những dòng sông bị bức tử, những loài động vật đứng trước nguy cơ tuyệt chủng – tất cả đều là hệ quả của một xã hội ngày càng vô cảm với thiên nhiên.
Tại sao con người lại thờ ơ đến vậy? Có lẽ bởi vì chúng ta quá mải mê với nhịp sống hối hả mà quên đi rằng, chính môi trường mới là nền tảng cho sự tồn tại của mình. Con người luôn tự cho mình là trung tâm của thế giới, khai thác tài nguyên một cách vô tội vạ, tàn phá thiên nhiên mà không nghĩ đến ngày mai. Một chiếc túi nilon tiện lợi chỉ mất vài giây để vứt đi, nhưng cần hàng trăm năm để phân hủy. Một cánh rừng bị đốn hạ có thể mang lại lợi ích kinh tế trước mắt, nhưng cái giá phải trả là những trận lũ lụt, sạt lở đất và sự mất cân bằng hệ sinh thái. Nhưng con người vẫn tiếp tục làm ngơ, vì nghĩ rằng hậu quả vẫn còn xa vời, vì tin rằng mình nhỏ bé, không thể tạo ra sự thay đổi.
Nhưng thiên nhiên không thể chịu đựng mãi. Trái Đất đã và đang gửi đi những lời cảnh báo rõ ràng: bão lũ ngày càng dữ dội, nhiệt độ toàn cầu tăng cao, hạn hán, cháy rừng xảy ra khắp nơi. Không khí ô nhiễm khiến hàng triệu người mắc bệnh, nguồn nước bị đầu độc đe dọa sự sống của cả nhân loại. Những hậu quả ấy không còn là viễn cảnh xa xôi, mà đang hiển hiện ngay trước mắt. Chúng ta có thể thờ ơ với môi trường, nhưng thiên nhiên sẽ không thờ ơ với chúng ta. Khi con người quay lưng với thiên nhiên, thiên nhiên cũng sẽ đáp trả bằng những thảm họa khốc liệt.
Nhưng liệu chúng ta có thể thay đổi? Câu trả lời là có, nếu con người thực sự thức tỉnh. Mỗi người đều có thể góp phần bảo vệ môi trường từ những hành động nhỏ nhất: hạn chế sử dụng đồ nhựa, tiết kiệm nước, trồng thêm cây xanh, nâng cao ý thức về giữ gìn cảnh quan xung quanh. Quan trọng hơn cả, chúng ta cần thay đổi tư duy: không còn coi bảo vệ môi trường là trách nhiệm của riêng ai, mà là nghĩa vụ của tất cả mọi người.
Thiên nhiên đã trao cho chúng ta một hành tinh tuyệt đẹp, nhưng liệu con người có biết trân trọng? Đừng để đến một ngày, khi những cánh rừng chỉ còn trong ký ức, khi những dòng sông trong xanh trở thành truyền thuyết, khi bầu không khí trong lành trở thành một thứ xa xỉ, ta mới giật mình tiếc nuối. Hãy hành động ngay hôm nay, đừng để sự thờ ơ giết chết chính tương lai của chúng ta.
Mẫu viết bài văn nghị luận về thái độ thờ ơ của con người đối với môi trường - Mẫu 10
Thiên nhiên không chỉ là nơi con người sinh sống mà còn là cội nguồn nuôi dưỡng sự sống trên hành tinh này. Nhưng đáng buồn thay, giữa sự phát triển không ngừng của xã hội, con người ngày càng vô tâm, thờ ơ với chính môi trường xung quanh mình. Những khu rừng xanh bị chặt phá, những dòng sông trong lành hóa thành những con kênh đầy rác thải, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt vì khói bụi. Trước thực trạng ấy, sự im lặng của con người không còn đơn thuần là vô ý thức, mà nó đã trở thành một kiểu tội lỗi vô hình, dần hủy hoại ngôi nhà chung của tất cả chúng ta.
Sự thờ ơ với môi trường không chỉ là việc vô tình xả rác ra đường, sử dụng túi nilon một cách bừa bãi hay phớt lờ những chiến dịch bảo vệ môi trường. Đó còn là thái độ dửng dưng trước những cảnh báo của thiên nhiên, là sự im lặng khi chứng kiến những hậu quả của biến đổi khí hậu. Chúng ta không cảm thấy bức xúc khi rừng bị đốn hạ, không thấy đau xót khi động vật hoang dã bị săn bắt đến mức tuyệt chủng, không lo lắng khi trái đất ngày càng nóng lên. Sự vô cảm ấy đang đẩy cả nhân loại đến gần hơn với những thảm họa môi trường không thể cứu vãn.
Điều đáng nói là, rất nhiều người mang tâm lý "chuyện này không liên quan đến mình". Họ nghĩ rằng một túi rác nhỏ không thể làm ô nhiễm cả dòng sông, một lần sử dụng nhựa không thể hủy hoại môi trường, một hành động nhỏ không thể làm thay đổi thế giới. Nhưng họ không nhận ra rằng, chính vì hàng triệu người cùng mang suy nghĩ ấy mà môi trường ngày càng xuống cấp. Những hành động nhỏ, khi được nhân lên bởi hàng triệu, hàng tỷ con người, có thể tạo ra sự khác biệt khổng lồ – dù là theo chiều hướng tích cực hay tiêu cực.
Chúng ta đã và đang phải trả giá cho sự vô tâm của mình. Những cơn bão ngày càng khốc liệt, hạn hán kéo dài, nhiệt độ toàn cầu tăng cao, động đất, cháy rừng, lũ lụt xảy ra liên tiếp – đó chính là lời cảnh báo của thiên nhiên. Nhưng liệu con người có chịu lắng nghe? Hay vẫn tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, để rồi đến một ngày, chính chúng ta sẽ trở thành nạn nhân của những thảm họa ấy?
Thế nhưng, vẫn chưa phải là quá muộn. Nếu mỗi người có ý thức hơn về môi trường, bắt đầu từ những hành động nhỏ như giảm thiểu rác thải, tiết kiệm tài nguyên, trồng thêm cây xanh, hạn chế sử dụng nhựa và lan tỏa lối sống xanh, thì chúng ta hoàn toàn có thể cứu lấy hành tinh này. Điều quan trọng nhất không phải là làm điều gì to lớn, mà là không thờ ơ, không phớt lờ, không nghĩ rằng trách nhiệm bảo vệ môi trường thuộc về người khác.
Thiên nhiên đã luôn bao dung, luôn cho con người cơ hội để sửa sai. Nhưng liệu chúng ta có kịp nhận ra và hành động trước khi quá muộn? Đừng để đến một ngày, khi những cánh rừng chỉ còn là ký ức, khi không khí trong lành trở thành thứ xa xỉ, khi con cháu chúng ta phải sống trong một thế giới ô nhiễm và cằn cỗi, ta mới hối hận vì đã không hành động sớm hơn. Ngay từ hôm nay, hãy yêu thương và bảo vệ môi trường, bởi đó không chỉ là trách nhiệm, mà còn là cách để bảo vệ chính tương lai của chúng ta.
Mục tiêu của giáo dục phổ thông là gì?
Theo Điều 29 Luật Giáo dục 2019 quy định mục tiêu của giáo dục phổ thông như sau:
- Giáo dục phổ thông nhằm phát triển toàn diện cho người học về đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ, kỹ năng cơ bản, phát triển năng lực cá nhân, tính năng động và sáng tạo; hình thành nhân cách con người Việt Nam xã hội chủ nghĩa và trách nhiệm công dân; chuẩn bị cho người học tiếp tục học chương trình giáo dục đại học, giáo dục nghề nghiệp hoặc tham gia lao động, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.
- Giáo dục tiểu học nhằm hình thành cơ sở ban đầu cho sự phát triển về đạo đức, trí tuệ, thể chất, thẩm mỹ, năng lực của học sinh; chuẩn bị cho học sinh tiếp tục học trung học cơ sở.
- Giáo dục trung học cơ sở nhằm củng cố và phát triển kết quả của giáo dục tiểu học; bảo đảm cho học sinh có học vấn phổ thông nền tảng, hiểu biết cần thiết tối thiểu về kỹ thuật và hướng nghiệp để tiếp tục học trung học phổ thông hoặc chương trình giáo dục nghề nghiệp.
- Giáo dục trung học phổ thông nhằm trang bị kiến thức công dân; bảo đảm cho học sinh củng cố, phát triển kết quả của giáo dục trung học cơ sở, hoàn thiện học vấn phổ thông và có hiểu biết thông thường về kỹ thuật, hướng nghiệp; có điều kiện phát huy năng lực cá nhân để lựa chọn hướng phát triển, tiếp tục học chương trình giáo dục đại học, giáo dục nghề nghiệp hoặc tham gia lao động, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.